Chuyến bay của British Airway cất cánh, Hoàng Tử Thao xem lướt qua tài liệu Lay gửi trong laptop. Nhiệm vụ lần này tương đối đặc thù, bởi vậy cần bọn họ thâm nhập nội bộ.
Tập đoàn Ngô thị ở Hương Cảng là thương gia nhà giàu có tiếng. Do bậc cha chú mất sớm, Ngô gia hiện tại đương quyền sinh sát là đại thiếu gia Ngô Diệc Phàm. Người đàn ông này rất hay xuất hiện trên các tờ báo và bản tin kinh tế, anh tuấn sắc sảo vô cùng khó đối phó. Song lần này đối tượng của phi vụ lại là một cậu bé đẹp tựa thiên tiên.
Hoàng Tử Thao sang trang, trong màn hình xuất hiện hình chụp trộm một thiếu niên. Giữa rừng cây xanh, cậu ta khoác ngoài chiếc áo sơ mi trắng bằng áo đồng phục xám, là trang phục chỉ dành cho học viên quý tộc, khoanh tay khẽ ngẩng mặt ngưỡng vọng bầu trời. Đôi mắt cong như vầng trăng khuyết tràn đầy ý vị, nhưng Hoàng Tử Thao không biết tại sao, luôn cảm thấy thiếu niên trong ảnh, nếu như cười rộ lên, sẽ đẹp biết bao nhiêu.
Ngô gia nhị thiếu, Ngô Thế Huân. Rất ít khi ra ngoài khuôn viên biệt thự, trong giới thượng lưu luôn phải quan hệ nhiều chính là thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Ngô gia viện lí do nhị thiếu sức khỏe kém, không thích hợp cho những buổi tiệc tùng, thế nhưng căn cứ vào tư liệu thì bác sĩ tư nhân của Ngô gia không có nhiều việc phải lo. Rốt cuộc chân tướng là gì, không ai biết.
Ngô gia nhị huynh đệ điều không phải đồng mẫu sở sinh, đây cũng không phải là bí mật to lớn gì. Nhà giàu có tranh đấu vợ già gặp bồ trẻ, Hoàng Tử Thao đã bắt đầu mường tượng ra một vở kịch cẩu huyết. Cái gì mà anh em trong nhà cãi cọ nhau các loại tiết mục phi ngựa múa đao mượn dao giết người hiện lên hết cả.
Hoàng Tử Thao tự đáy lòng bất giác thấy đồng cảm với người thiếu niên bé nhỏ này. Anh thở dài, quay đầu sang Kim Chung Nhân đang ngủ lăn lóc như con gấu, co người lại như con sâu đo, chưa chi đã giày một nơi tất một nẻo! Hoàng Tử Thao chán hết chỗ nói, giúp cậu dém chăn, cửa sổ cũng che lại, cuối cùng cũng lăn ra ngủ.
Chuyến bay đường dài mệt nhọc, thức ăn không hợp khẩu vị, làm con cẩu hùng Chung Nhân lúc máy bay hạ cánh chỉ còn biết quệt mồm chán chường, Hoàng Tử Thao xoa xoa đầu cậu, Kim Chung Nhân cũng không thèm bực, lầm bầm lầu bầu “Anh làm gì thế. . .”
“Nhóc con, sinh nhật anh bỏ việc đi cùng em, đến trượt tuyết còn lo cho em từ A đến Z, nhóc còn có cái gì không hài lòng? Chính Thù và Hữu Thiên ca ca chắc chắn sẽ trêu em ‘bé bồng bông’ mất thôi.”
Kim Chung Nhân vùi mặt vào khăn quàng, cúi đầu cọ cọ mũi chân, mơ màng,
“Anh thì lớn hơn em mấy tháng? Trẻ người non dạ bị mấy lão ấy quay như dế, đừng có lên mặt với em.”
Hoàng Tử Thao bất đắc dĩ buông tay. Bắt thằng nhóc này gọi mình là anh quả thật rất khó. Chẳng lẽ thằng nhóc đã sang tuổi nổi loạn sao? Thời kỳ trưởng thành này nội mấy vấn đề tâm lí tình cảm blab la đã muốn phát mệt rồi . . . Hảo ca ca Hoàng Tử Thao đăm chiêu suy nghĩ về vấn đề tuổi trẻ và sự trưởng thành, cũng chẳng hề để ý bản thân mình cũng mới chỉ hao mươi tuổi đầu.
Trở lại căn phòng khách sạn tầng cao nhất, Kim Chung Nhân nhất quyết không chịu tắm, cởi quần áo vứt linh tinh rồi chui vào chăn cuộn người lại như con sâu róm. Hoàng Tử Thao vỗ vỗ mông cậu ta,
“Em đấy, không vệ sinh cá nhân sạch sẽ là trẻ hư.”
Con sâu lông nhúch nhích mấy lần rồi mơ màng ngủ tiếp. Hoàng Tử Thao thở dài, xoay người vào phòng tắm.
Kim Chung Nhân mơ mơ màng màng, mơ tới trước mặt mình xuất hiện hai con gà vàng to tướng. Cậu đang mừng rỡ như điên muốn nhào tới bắt, một tiếng thét chói tai lập tức phá vỡ giấc mộng hoàng lương.
“A —— Chung Nhân! Tới, tới đây một chút!” Hoàng Tử Thao rống lên.
Kim Chung Nhân lăn lông lốc từ trên giường xuống, lúc đứng lên còn bị tụt huyết áp, đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Kim Chung Nhân rời chăn, ba bước đi thành hai bước chạy chạy về phía phòng tắm, vừa chạy vừa la hét “Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra!?”
“Con gián! Cứu anh ——! !” Hoàng Tử Thao hét đên tê tâm liệt phế.
Sấp sấp ngửa ngửa chạy đến lại hóa ra là con gián, Kim Chung Nhân thất bại, “… Con gián…” Cậu tí nữa đã nã súng thằng vào rồi.
“Kim Chung Nhân mày chết chỗ nào! Còn không mau tới cứu giá cái thằng con bất hiếu này! Cha nuôi mày nhiều năm thế, không đến là thế nào?”
“Đừng có mà ngụy biện, anh cứ luôn mồm nhận là đại ca của em, giờ lại bát quái bảo mình là cha em. Anh đừng có mà tưởng bở nhé.”
Kim Chung Nhân tức giận đẩy cửa phòng tắm, bàn tay vì tức mà nắm thật chặt,
“Vậy mười năm học võ của anh biến đi đằng nào rồi? Giờ em chỉ toàn thấy anh sợ gián. Sao không đem luôn cái võ thuật của anh ra đấu gián đi?”
Hơi nước mù mịt, Kim Chung Nhân còn chưa kịp hiểu gì cả, đã bị vòi hoa sen phun ướt đẫm cả mặt và cổ.
Tiếng cười đắc ý của Hoàng Tử Thao vang lên, “Ha ha ha ha ha ha. Để phần em đấy, thích không?”
Kim Chung Nhân thấy quần áo chưa gì đã ướt sũng thì tức giận xông vào.
“Mụ nội nhà anh, lão tử đang mơ sắp được ăn thịt gà vàng thì anh làm em ngủ dở giấc . . . “
Nói còn chưa dứt lời lại bị nước phun cho ướt đẫm. Kim Chung Nhân cởi quần áo cấp tốc gia nhập hỗn chiến. Tiếng hai người đùa giỡn tràn đầy trong phòng tắm.
Ngô gia đại trạch, trong phòng khách quý phái ấm áp, hai người nam nhân phong độ vô cùng xuất sắc ngồi đối diện nhau. Trên bàn trà giữa hai người bày một bộ ấm chén bằng gỗ hắc đàn, nữ hầu bên cạnh đang định rót thêm, một bàn tay trắng trong thuần khiết bất chợt ngăn nàng lại.
Ngô Thế Huân thích tự mình làm, bèn thay nàng rót trà. Trà này là Bích Loa Xuân thượng hạng, mỗi năm chỉ sản xuất hơn mười cân. Chỉ là trà này thu hái rất cực khổ, thường khiến người đối diện nhăn tít cả mặt mày.
Ngô Thế Huân nở nụ cười, “Đại ca thực sự là không ăn khô được nhỉ.”
Ngô Diệc Phàm khẽ gảy vụn trà,
“Luận tu thân dưỡng tính anh không thể so bì được với em đâu. Còn thưởng trà, anh thà ngồi cùng mấy ông già hội đồng quản trị cãi nhau qua lại còn hơn.”
Ngô Thế Huân hiểu rõ khe khẽ gật đầu. Ngô Diệc Phàm đi du học từ năm chín tuổi, bị ảnh hưởng từ phong cách châu Âu không ít. Ngô Diệc Phàm thích đồ ngọt, café Blue Mountain là loại anh thích uống nhất.
“Em cũng thật là, còn trẻ, đừng có cả ngày ngồi lì ở nhà tu thân dưỡng tính, em muốn xuất gia sao? Cố gắng đi ra ngoài kết bạn, hoạt động chân tay một chút thì tinh thần mới phấn chấn.” Ngô Diệc Phàm khẳng định chắc nịch.
Ngô Thế Huân chuyên chú phao trà, nghe vậy chỉ gật đầu, “Đại ca đừng lo lắng cho đệ, em thích an tĩnh, ở nhà vẽ tranh trồng cây dưỡng hoa. Như vậy với em đã đủ vui rồi”
Ngô Diệc Phàm thận trọng ưu tư cũng không phải là không có nguyên nhân. Đệ đệ này của anh, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều vô cùng tinh thông, nhưng chẳng thích gì chỉ thích làm vườn uống trà, đúng tiêu chuẩn thanh niên nghiêm túc. Quả thực tính cách này của thằng bé cũng thật quái gở, thường ngày không có việc thì sống chết không chịu xuất môn, chỉ thích thưởng trà, đọc sách, ăn bánh, ngắm hoa. Thanh niên ở tuổi này không phải rất thích náo nhiệt hay sao? Cho dù là thân thể thằng bé vốn yếu nhược nhiều bệnh, cũng không đến mức vô dục vô cầu thế này chứ? Ngô Diệc Phàm có chút không hiểu đệ đệ bảo bối của anh đến tột cùng là đang nghĩ gì nữa.
Ngô Thế Huân thích đạm bạc càng thích yên lặng. Ngô Diệc Phàm thật sự lo lắng vẻ thờ ơ đến không nhiếm một chút khói lửa nhân gian của em trai mình, cứ thế này mãi có khi nào nó sẽ mọc cánh thăng thành thượng tiên không?
“Em xem lại thân thể mình đi cho anh, yếu ớt đến một ngọn gió cũng thổi bay em đi được đấy.”
Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Ngô Thế Huân,
“Anh đã mời tới một chuyên gia dinh dưỡng, người này sẽ chuyên tâm điều chỉnh thời gian ăn, ngủ, nghỉ, cả chế độ dinh dưỡng của em nữa. Cuối tuần này anh ta đến báo danh. Em phải nghe lời anh chứ, tự chiếu cố cho bản thân mình một chút.”
Ngô Thế Huân nhu thuận mà gật đầu, khẽ mở to đôi mắt hàm chứa quang mang xuân thủy long lanh,
“Vâng ạ”.
Chú thích
Bộ ấm chén trà hắc đàn: đại loại là trông như này.
![large_gal_57229_5082be1e89544](https://eastendorwestend.wordpress.com/wp-content/uploads/2015/03/large_gal_57229_5082be1e89544.jpg?w=448&h=600)
Bích Loa Xuân:
![Bich_la](https://eastendorwestend.wordpress.com/wp-content/uploads/2015/03/bich_la.jpg?w=600&h=424)
Động Đình sơn có đỉnh Bích La
Cheo leo vách núi một giống trà
Sơn Nữ hái trà trèo vách khó
Liền đem trà ấy ủ ngực hoa
Ngờ đâu trà tỏa hương kỳ lạ
Ngây ngất lòng người khách thưởng trà
Từ ấy giống trà cùng cách ướp
Bích La tên gọi tiếng đồn xa.
Động đình bích loa xuân (洞庭碧螺春): thuộc loại thanh trà vùng Thái Hồ, tỉnh Giang Tô.
Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc, cổ có tên gọi là “ Hách Sát Hương Nhân”. Xuất xứ danh trà ở vùng Thái Hồ Động Đình sơn huyện Ngô, Giang Tô. Cái tên Bích La Xuân có từ rất lâu đời. Theo ghi chép ”Thanh Gia lục”, có truyền thuyết rằng: ”Núi đông Động Đình có đỉnh Bích La, trên vách đá dựng đứng có vài cây trà mọc hoang dã. Mỗi năm, người dân trong vùng lại tới hái lá trà về uống. Bấy giờ, khi tiết hái trà đến gần, mọi người lên núi, thấy cây trà cành lá mọc xum xuê, ai cũng thi nhau lấy, giỏ tre đựng không đủ, bèn giắt cả vào ngực áo. Lá trà ấp vào ngực, gặp hơi nóng tỏa ra từ cơ thể, phát ra mùi hương kỳ lạ. Mọi người nhất loạt thốt lên: Nhân hương”. Từ đó về sau, mỗi lần hái trà, mọi người không dùng giỏ tre mà đều ôm vào ngực. Loại trà mang tên ”Nhân hương” – ý là chỉ mùi thơm lá trà phát ra từ cơ thể con người. Vùng núi có người tên là Chu Chính Nguyên rất thông thạo cách chế trà ”Nhân hương”. Nhân Hoàng đế Khang Hy du ngoạn Thái Hồ, người dân dâng trà ”Nhân hương”, vua mê mẩn với tách trà, cảm thấy tên gọi không ưu nhã, liền đổi thành ”Bích Loa xuân”.
Truyền thuyết thứ hai nghe ly kỳ hơn. Truyện kể rằng phía tây núi Ðộng Ðình có một thiếu nữ xinh đẹp tên là Bích Loa còn ở phía đông có một thanh niên chài lưới tên là A Tường, hai người yêu nhau. Thời đó đột nhiên có một con thủy quái xuất hiện ở Ðộng Ðình Hồ khiến dân chúng quanh vùng ai nấy hoảng sợ. Con ác long đó cho hay nó muốn lấy nàng Bích Loa làm vợ, nếu như không được sẽ làm sóng gió tàn hại dân chúng.
A Tường nghe được chuyện này bèn dũng cảm nhảy xuống hồ đánh nhau với giao long, sau cùng giết được con thủy quái nhưng cũng bị thương nặng sắp chết. Bích Loa thấy tình nhân bị thương nặng vội vàng trèo lên núi kiếm thuốc chữa trị. Thời đó là đầu mùa xuân, cô gái trông thấy một bụi cây đang nhú mầm nhưng chưa ra lá. Ðể giúp cho cây mau tăng trưởng, nàng bèn ngậm búp cây vào miệng, dùng hơi nóng của mình để hơ ấm nhựa cây. Khi cây mọc ra, Bích Loa bèn ngắt cái búp non đó đem về, sắc lên cho A Tường uống. Uống xong tách trà đó, quả nhiên A Tường tỉnh lại. Bích Loa mừng quá lại trèo lên núi hái những búp còn lại bọc vào người cho mau khô đem về chữa bệnh cho A Tường.
Tuy nhiên vì ủ trà trong người, Bích Loa ngày càng tiều tụy vì lá trà hút hết tinh lực nên chẳng bao lâu nàng ngã bệnh từ trần. A Tường thương xót đem nàng chôn dưới gốc cây và từ đó dân chúng quanh vùng đặt tên loại trà họ sản xuất là Bích Loa Xuân để nhớ tới mối chân tình của người con gái.
![động đình bích loa xuân](https://iloveyoulc91.files.wordpress.com/2011/11/c491e1bb99ng-c491c3acnh-bc3adch-loa-xuc3a2n.jpg?w=600&h=450)
Bích Loa Xuân được trồng tại núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô, Động Đình chia làm đông sơn và tây sơn, Động Đình Đông Sơn là Uyển Như, một bán đảo lớn trên Thái Hồ, Động Đình Tây Sơn là một hòn đảo sừng sững trong hồ. Hai núi khí hậu ôn hòa, nhiệt độ không khí trung bình năm 15. 5~16. 5°C, lượng mưa trung bình1200~1500 millimet, hồ Thái Hồ, hơi nước bốc lên, sương mù dày đặc, không khí ẩm ướt, thổ nhưỡng có tính hơi chua hoặc axit yếu. Thêm tính chất tơi xốp, rất tốt cho cây trà sinh trưởng.
Những búp trà Bích Loa Xuân kết chặt, cuốn cong như con ốc, có chút trắng, trắng xen xanh, búp trà non nớt, vị trà sau khi pha từ từ tỏa ra, bay lượn trong không khí, nước trà trong mà xanh biếc, mùi thơm ngát hợp lại, vị ngọt lạnh, khiến cho người uống cam thấy thư thái, thoải mái, từ triều Đường, Tống đã liệt vào cống phẩm. Bích Loa Xuân, tên như trà, màu sắc xanh biếc, xoắn ốc, thu hái lúc đầu xuân.
Khi uống, nước đầu màu nhạt chước sắc đạm, mùi thơm, tươi mát, nước thứ 2 xanh biếc, thơm, vị thuần; nước thứ 3 xanh ngọc bích, hương mùi thơm nồng, quay về vị ngọt, thật sự là quý như trân bảo.
Thu hái Bích Loa Xuân cần có tay nghề cao, khi hái có 3 đại đặc điểm: thứ nhất là hái vào lúc sáng sớm, thứ hai là hái lá trà lúc còn non, thứ ba là hái trà sạch. Hàng năm từ tiết xuân phân đến cốc vũ, chọn ngày trong tiết xuân phân trời trong xanh mát mẻ để thu hái chế biến trà búp Minh Tiền trà phẩm chất quý nhất. Thông thường sẽ hái những lá non mới ra, 1. 6~2. 0 centimet, lá trà sau khi thành phẩm có hình dạng như móc câu, nên gọi là “móc câu”. Để sao chế 500g Bích Loa Xuân cao cấp ước chừng cần hái 6. 8~7. 4 vạn búp trà non, trong lịch sử từng làm 500g trà cần tới 9 vạn búp trà, có thể thấy được búp trà rất non, kỹ thuật hái không giống bình thường. Điều kiện thiên nhiên ưu đãi, thêm giống tiên trf chất lượng tốt nguyên liệu làm nguyên liệu, làm nên Bích Loa Xuân vang danh thiên hạ.
Hái búp trà về cũng là lúc tiến hành công việc tỉ mỉ bỏ đi những lá trà và búp trà không đạt tiêu chuẩn, sao cho nhưng búp trà còn lại có chung độ ngắn dài nhất định. Bình thường chọn lọc 1kg búp trà, cần 2~4 giờ. Thật ra, quá trình này cũng là một trong các bước tiến hành chế biến trà, có thể thúc đẩy cường độ ô-xy hoá, có lợi cho việc hình thành phẩm chất trà. Thông thường 5.00~9.00h hái, 9.00~15.00h chọn lọc, 15.00h ~ buổi tối sao chế, buổi sáng hái trà, cùng buổi tối sao chế trà, không để trà qua đêm.
Bích Loa Xuân sao chế đặc điểm là: tay không rời trà, trà không rời nồi, giữa vò có sao, trong sao có vò, sao vò kết hợp, thao tác liên tục, đến lúc nổi lên thì thành. Chủ yếu quy chế thao tác làm: sao trà, vò trà, dùng tay vê trà thành hình, sấy khô.
Nguồn: https://iloveyoulc91.wordpress.com/2011/12/26/nh%E1%BB%AFng-danh-tra-trung-qu%E1%BB%91c-6-bich-loa-xuan/
Gỗ hắc đàn hay gỗ đàn hương đen (black sandalwood): Gỗ đàn hương là một loại cây xanh, nhỏ, có chiều cao lên đến 18m với các nhánh nhỏ rủ xuống. Thân cây màu xanh xám, có nhiều cành phẳng mảnh, lá dày, hoa nhỏ màu tím phớt hồng. Khi cây đạt đến độ trưởng thành thì phải mất khoảng 30 đến 60 năm, đó là khi ở giữa thân cây đã có được hàm lượng tinh dầu nhiều nhất. Dát gỗ của nó có màu trắng, không mùi, tâm gỗ có màu nâu vàng và có mùi thơm mạnh. Hắc đàn là loại quý hiếm nhất trong các loại gỗ đàn hương. Xếp thứ nhì là hồng đàn.
Cây đàn hương phát triển gần như độc quyền trong các khu rừng ở Karnataka, Tamil Nadu, Kerala và Andhra Pradesh ( Ấn Độ ), Quần đảo Timor của Indonesia…. Khi thu hoạch, người ta không không chặt cây mà nhổ bật rễ lên, sau đó rễ và cành của nó sẽ bị chặt đi. Thân cây được phơi trên đất trong vài tháng và những con mối được nuôi lớn bởi lớp gỗ mềm bên ngoài, đó là lý do tạo nên mùi hương cho gỗ, là phần duy nhất của cây được sử dụng. Tinh dầu chất lượng tốt nhất là được trồng ở các tỉnh của Ấn Độ là Mysore và Tamil Nadu. Khoảng 90% sản lượng của thế giới về tinh dầu gỗ đàn hương là từ Ấn Độ.
Từ xa xưa, các đoàn lữ hành chở loại gỗ quý này từ Ấn Độ sang Ai Cập, Hy Lạp, La Mã đã từng là cảnh tượng hết sức quen thuộc. Theo ghi chép, việc sử dụng đàn hương bắt nguồn từ 4000 năm trước nhưng nó chỉ mới xuất hiện trong ngành chế tạo nước hoa cách đây vài thế kỷ. Nhiều ngôi chùa được xây dựng bằng gỗ đàn hương. Ở Ai Cập, người ta sử dụng dầu đàn hương để ướp xác. Ở Ấn Độ, người ta tin rằng mối không bao giờ tấn công gỗ đàn hương. Vì lý do đó, họ coi đó là một biểu tượng của sức sống. Gỗ đàn hương là một phần của truyền thống tôn giáo và tâm linh của Ấn Độ kể từ thời tiền sử và đã được sử dụng có hiệu quả như một loại thuốc truyền thống từ thời cổ đại.
Tinh dầu của gỗ đàn hương được lấy từ việc chưng cất hơi nước của bột gỗ ngâm trong nước khoảng 48 giờ. Quá trình chưng cất được tiến hành ở áp suất hơi của 1,4-2,8 kg/cm2 cho 48-75 giờ. Hàm lượng tinh dầu khoảng 10% trong rễ và 1,5-2 % trong hỗn hợp của tâm gỗ và dát gỗ. Tinh dầu này có màu vàng từ nhạt tới đậm, có mùi gỗ, trầm, ngọt, huyền ảo và đặc biệt hương thơm rất dai dẳng. Gỗ đàn hương được sử dụng chủ yếu trong nước hoa xịt toàn thân và trong nhóm hương cuối của các loại nước hoa có mùi hương Phương Đông. Gỗ đàn hương kết hợp tốt với hầu hết các loại tinh dầu như đinh hương, hoa oải hương, hoa phong lữ, hoắc hương, hoa nhài, nhựa benzoin, camBergamot, rau mùi, cây thì là, trầm hương, nhựa Galbanum, hạt tiêu đen và bạc hà.
Tinh chất của gỗ đàn hương còn được sử dụng trong ngành y khoa của Trung Quốc để chữa trị bệnh đau dạ dày và mụn nhọt trên da; nó cũng giúp tăng tuổi thọ và chống lại một số căn bệnh. Hương thơm của nó có ảnh hưởng tốt đến tinh thần, giúp con người phấn chấn, tự tin và mạnh mẽ hơn.
![566x349_danhuong-1](https://eastendorwestend.wordpress.com/wp-content/uploads/2015/03/566x349_danhuong-1.jpg?w=600&h=370)
Riêng bạn lại thích tinh dầu long não nhất. Ai mua tặng bạn sinh nhật đi ❤
Chính Thù: Park JungSoo – ông anh LeeTeuk trưởng nhóm Super Junior chứ còn ai.
Hữu Thiên: Park YooChun – Thành viên DBSK (cũ) và JYJ.
Cẩu hùng: là con gấu chó đó,
![gaungua](https://eastendorwestend.wordpress.com/wp-content/uploads/2015/03/gaungua.jpg?w=450&h=600)
Gấu chó (Helarctos malayanus/Ursus malayanus), được tìm thấy chủ yếu trong các vùng rừng mưa nhiệt đới ở khu vực Đông Nam Á.
Gấu chó có chiều dài khoảng 1,2 m (4 ft), chiều cao khoảng 0,7 m -do đó chúng là loài nhỏ nhất của họ Gấu. Nó có đuôi ngắn, khoảng 3–7 cm (2 inch) và trung bình nặng không quá 65 kg (145 pound). Gấu chó đực nặng hơn một chút so với gấu cái.
Không giống như các loài gấu khác, lông của chúng ngắn và mượt. Điều này có lẽ là do môi trường sống của chúng là những vùng đất thấp nóng ẩm. Màu lông của chúng là đen sẫm hay nâu đen, ngoại trừ phần ngực có màu vàng-da cam nhạt có hình dạng giống như móng ngựa hoặc hình chữ U. Màu lông tương tự có thể tìm thấy xung quanh mõm và mắt.
Gấu chó có vuốt có dạng lưỡi liềm, tương đối nhẹ về khối lượng. Chúng có bàn chân to với gan bàn chân trần, có lẽ là để hỗ trợ việc leo trèo. Chân chúng hướng vào trong nên bước đi của chúng giống như đi vòng kiềng, nhưng chúng là những con vật leo trèo giỏi.
Chúng có tai ngắn và tròn, mõm ngắn.
Là một con vật ăn đêm là chủ yếu, gấu chó thích tắm nắng hay nghỉ ngơi về ban ngày trên các cành cây to cách mặt đất khoảng 2-7 mét. Vì chúng tiêu hao nhiều thời gian ở trên cây, gấu chó đôi khi làm tổn thất nặng nề cho các loại cây trồng. Chúng được coi là những kẻ phá hoại dừa và ca cao trong các đồn điền. Tập tính này là nguyên nhân làm giảm số lượng của quần thể gấu chó cũng giống như việc săn bắn để lấy lông và mật để sử dụng trong y học Trung Hoa.
Thức ăn của gấu chó dao động rất rộng và bao gồm các động vật có xương sống nhỏ như thằn lằn, chim, hay các loài động vật có vú khác, cũng như hoa quả, trứng, mối, ngọn non cây dừa, mật ong, quả mọng, chồi cây, côn trùng, rễ cây, quả của ca cao hay dừa. Hàm răng đầy sức mạnh của chúng có thể phá vỡ những quả dừa. Phần lớn thức ăn của gấu chó là nhờ vào khứu giác của chúng vì mắt của chúng rất kém.
Chúng sống ở phía đông dãy Himalaya đến Tứ Xuyên ở Trung Quốc, cũng như trải rộng về phía nam tới Myanmar, một phần của bán đảo Đông Dương và Malaysia.
Cà phê Blue Mountain:
![wallenford-april-17-2013](https://eastendorwestend.wordpress.com/wp-content/uploads/2015/03/wallenford-april-17-2013.jpg?w=424&h=600)
Là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.
Với độ cao trên 2000 m, vùng núi Blue Mountains là một trong những vùng trồng cà phê cao nhất trên thế giới. Khí hậu ở đây dễ chịu, lượng mưa lớn, đất rất giàu dinh dưỡng và thấm nước tốt. Sự kết hợp giữa đất đai và khí hậu tạo nên điều kiện lý tưởng cho cây cà phê. Tuy nhiên loại cà phê này không thích hợp với các điều kiện khí hậu khác. Sự thay đổi khí hậu sẽ dẫn tới sự thay đổi hương vị cà phê. Chính vì thế mà hiện nay nó mới chỉ được trồng ở Jamaica và Hawaii.
Theo những người sành cà phê thì loại cà phê này đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Giá một kg cà phê loại này hiện nay khoảng 100 USD. Nhật Bản là nước nhập khẩu cà phê Blue Mountain nhiều nhất (90% tổng sản lượng).
Ngô Diệc Phàm chơi sang, thằng em cũng đâu có kém cạnh.
Nguồn: Wiki
P/s: Hoàng Tử Thao với Ngô Diệc Phàm uống Fristy quá liều rồi XD